Thánh Mẫu Liễu Hạnh
Tại các điện thờ Mẫu, trường hợp đặt ba pho tượng
nữ, cùng giống nhau ở gương mặt, vóc giáng, tư thế ngồi, và chỉ khác nhau ở
trang phục, thì pho tượng ở giữa chính là tượng Thánh Mẫu, hay còn gọi là Mẫu
Liễu.
Nếu điện chỉ đặt một pho tượng nữ đó cũng là
Thánh Mẫu, và được hiểu là Mẫu của tất cả. Trong trường hợp này, Thánh Mẫu bao
gồm cả Mẫu Liễu, Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Thoải, được biểu hiện trong một Mẫu.
Không giống như Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Thoải,
có nguồn gốc lai lịch từ rất xưa, Mẫu Liễu chỉ xuất hiện mới ngoài hai trăm năm
nay, và có lẽ chính vì vậy, nên lai lịch, hành tung của Mẫu được truyền tụng và
ghi chép lại khá đầy đủ. Và tỉ mỉ nữa là khác.
Nữ sĩ Đoàn Thị Điểm thời Lê mạt, đã có hẳn một
truyện "Vân Cát thần nữ" trong cuốn "Truyền kỳ tân phả".
Còn trong dân gian, từ trước đến nay, đã có biết bao nhiêu chuyện thật hấp dẫn,
ly kỳ, thậm chí rùng rợn, về xuất xứ, hành tung, về biểu hiện khắp mọi nơi của
Mẫu, tưởng chừng như Mẫu lúc nào cũng có mặt ở đâu đó, xuất kỳ bất ý, can dự
vào tất cả mọi chuyện. Những chuyện này không tồn tại dưới dạng hoàn chỉnh, mà
chỉ là những mẩu, có khi gắn kết vào nhau, lại có khi mâu thuẫn trái ngược
nhau.
Nhìn chung, trong dân gian, đa phần muốn tin rằng
đã có một Mẫu toàn năng, là niềm tin, là chỗ dựa tinh thần của tất cả mọi người.
Còn là sự khuyến thiện trừng ác trong mỗi con người.
Không thể hình dung nổi, trong một xã hội, dù
là văn minh đến đâu, người ta đối xử với nhau lại không xuất phát từ lòng thiện.
Và trong đời mỗi một con người, không phải ai
và lúc nào cũng đều cứng cỏi cả. Vì vậy, sự tồn tại một điểm dựa tinh thần,
chung cho mọi người, sẽ không thể là điều vô ích.
Truyền thuyết về Thánh Mẫu được kể dưới đây, sẽ
gồm cả truyện "Vân Cát thần nữ" và các câu chuyện kể dân gian, được
ghép nối vào nhau sao cho có hệ thống, chúng tôi nghĩ, đấy là cách tốt nhất để
tạo nên hình tượng một Thánh Mẫu hoàn chỉnh, xứng đáng với niềm tin của mọi người.
Do vậy, những chi tiết nào làm phương hại đến tính thống nhất của hình tượng,
hoặc quá ư rườm rà, ... chúng tôi sẽ mạnh dạn loại bỏ.
Tại thôn An Hải, xã Vân Cát, huyện Thiên Bản,
hạt Sơn Nam Hạ, nay là huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Hà, có vợ chồng Lê Thái Công là
người hiền đức, hay làm việc thiện. Ông bà đã có một con trai, và khi ấy cũng
đã đứng tuổi. Đến năm Thiên Hựu, đời Lê Anh Tông, bà vợ có mang đã quá kỳ sinh
mà không thấy chuyển dạ, lại không ăn uống, chỉ ưa trong phòng có mùi hoa thơm.
Đêm hôm ấy, gia đình làm lễ, cầu trời khấn Phật,
phù hộ độ trì cho mẹ tròn con vuông. Giữa lúc hương hoa tỏa bay thơm ngát, ở
trong phòng, Lê Thái Công nằm mơ thấy mình bay lên thượng giới, rồi được dẫn
vào một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, ở đó đang diễn ra cuộc Đại khánh tiết,
bách thần làm lễ chúc thọ Ngọc Hoàng.
Một tiên nữ vận áo xiêm màu hồng nhạt, từ hậu
cung bưng khay rượu bước ra. Vừa đến trước mặt Ngọc Hoàng, trong khi hai tay
nâng khay, còn đầu thì khẽ nghiêng và toàn thân nhún xuống, nhưng do làm hơi vội
nên đã để một chiếc chén rơi ra ... Ngọc Hoàng khẽ chau mày, nhưng rồi trước mặt
triều thần, Ngài lại tươi cười nhắc chén rượu thứ hai ...
Chỉ có như vậy,
nhưng đã là phạm luật. Sau bữa tiệc, hai vị Nam Tào Bắc Đẩu tâu lên, tiên nữ bị
giáng xuống trần, trong thời hạn ba năm, mặc dù đó chính là con gái út của Ngọc
Hoàng Thượng đế.
Vừa lúc ấy, Lê Thái Công tỉnh giấc. Cũng đúng
lúc ấy, người nhà vào báo bà vợ đã sinh một người con gái. Ba ngày sau, khi
nhìn mặt con, thấy nét mặt giống nàng tiên nữ bưng khay rượu trong bữa tiệc
chúc thọ Ngọc Hoàng, ông bèn đặt tên cho con là Giáng Tiên.
Ngày tháng qua đi, càng lớn lên Giáng Tiên
càng lộng lẫy, xinh đẹp. Mọi việc nữ công gia chánh nàng cũng đều thành thạo. Lại
có cả tài cầm kỳ thi họa, vì ông bà cho nàng theo học Trần Công, một người bạn ở
làng bên, và càng học lên Giáng Tiên lại càng giỏi giang, tấn tới.
Ông Trần Công là một vị hưu quan ở làng Tiên
Hương, cùng trong huyện Thiên Bản. Vợ chồng ông cũng đã đứng tuổi mà chưa có
con. Một đêm, nghe có tiếng trẻ khóc ở ngoài vườn, ông bà cùng chạy ra thấy một
đứa bé sơ sinh nằm dướùi gốc cây đào. Ông bà đem về nhà nuôi, đặt tên là Đào
Lang.
Lớn lên Đào Lang là một chàng trai khôi ngô tuấn
tú, siêng năng chăm chỉ học hành. Do đã đính ước với nhau từ nhiều năm trước,
nên khi Đào Lang và Giáng Tiên đến tuổi trưởng thành, hai bên cha mẹ đã cho đôi
trẻ nên duyên vợ chồng.
Về nhà chồng, Giáng Tiên là một người vợ hiền
dâu thảo, nói năng khiêm nhường, đối xử có trước có sau. Trong ba năm, nàng
sinh được một trai, một gái. Giữa lúc cả gia đình đang đầm ấm vui vẻ thì bỗng
nhiên, vào đúng ngày mồng ba tháng ba (Âm lịch), tuyệt nhiên không bệnh tật gì,
nàng hóa, lúc ấy vừa tròn 21 tuổi. Cả hai bên cha mẹ và chồng con đau xót tiếc
thương nhưng chẳng có cách gì cứu sống được. Trong nỗi buồn vô hạn, kể cả Lê
Thái Công, chẳng ai hiểu được lẽ trời đã sắp đặt rồi.
Giáng Tiên, nàng tiên nữ đã về trời, đúng hạn
định theo lệnh của Ngọc Hoàng. Nhưng khi nàng đã ở trên trời thì lòng trần lại
canh cánh, ngày đêm da diết trong lòng nỗi nhớ cha mẹ, chồng con. Những ngày hội
quần tiên, những lúc quây quần bên chị bên em cùng bạn bè, bỗng nhiên nàng lại
nét mặt sa sầm, rồi lén gạt thầm dòng nước mắt ...
Những cử chỉ ấy, cuối cùng rồi cũng đến tai Ngọc
Hoàng. Ngài cho gọi nàng lại để nghe nàng giãi bày tâm sự và thỉnh cầu ước nguyện.
Khi thấu hiểu, Ngài cho nàng được phép trở lại cõi trần, nhưng đổi tên là Liễu
Hạnh.
Khác với lần đi đày trước, lần này do tự nguyện,
nên trong lòng nàng hoàn toàn thư thái, vui vẻ, chỉ mong sao cho chóng xuống trần.
Khi về đến nhà vừa đúng lúc gia đình đang làm giỗ mãn tang cho nàng, mọi người
đều hết sức ngạc nhiên và vô cùng sung sướng. Nàng ôm lấy mẹ mà khóc, rồi kể hết
sự tình, dặn anh hãy gắng lo chăm sóc cha mẹ, vì lần này xuống trần nàng không
thể ăn ở như lần trước, rồi trở về nhà chồng.
Đào Lang, từ ngày vợ mất, vẫn ngày đêm thương
nhớ không khuây. Liễu Hạnh đẩy cửa bước vào, gặp nhau vợ chồng con cái mừng mừng
tủi tủi. Nàng cũng kể rõ mọi chuyện cho chồng biết, khuyên chồng hãy cố gắng
luyện chí, yên tâm theo đuổi sự nghiệp công danh, đừng quên chăm sóc con thơ,
phụng dưỡng cha mẹ. Nàng quét dọn, sửa sang nhà cửa, may vá quần áo cho chồng
cho con, rồi bỗng chốc lại thoắt biến lên mây ... Cứ như thế, thỉnh thoảng nàng
lại hiện về, làm xong các việc rồi lại biến đi. Dòng giã hàng chục năm sau, cho
đến khi con cái khôn lớn và Đào Lang công thành danh toại, nàng mới từ biệt để
đi chu du thiên hạ.
Từ đó, tung tích của nàng như mây nổi, nước
trôi,không nhất định ở một nơi nào cả. Nàng biến hóa và có phép nhiệm mầu như
thần như thánh, bởi vì nàng cũng chính là thần thánh.
Có khi nàng là cô gái đẹp vừa đi vừa thổi sáo
dưới ánh trăng.
Có khi nàng là bà lão đầu tóc bạc phơ, ngồi tựa
cây gậy trúc ở bên đường.
Có khi nàng là người bán hàng, mở quán trên
lưng đèo.
Lại có khi, như mọi người, nàng đi thăm viếng,
vãn cảnh chùa chiền ...
Người nào giở thói trăng hoa, hoặc làm điều bạc
ác, nàng thẳng tay trừng trị.
Tiếng lành đồn xa, tiếng "dữ" cũng đồn
xa ... Ở khắp mọi nơi, mọi người thi nhau bàn tán về tung tích, hành vi của
nàng. Câu chuyện càng ngày càng được thêu dệt thêm mãi, hư hư thực thực. Và ai
ai cũng đều nghiêm trang, kính cẩn gọi nàng là Tiên Chúa.
Lần ấy, Tiên Chúa đang hóa phép thành cô gái,
mở quán bán cho khách bộ hành ở chân đèo Ngang (thuộc Quảng Bình). Lời đồn đại
về một cô gái nhan sắc tuyệt vời bỗng đâu xuất hiện ở nơi đèo heo hút gió, làm
cho mọi người hết sức ngạc nhiên. Rồi chỗ nào cũng thấy thì thào bàn tán. Chẳng
mấy chốc, lời đồn đại cũng tới tận Kinh đô !
Hoàng tử sắp kế nghiệp, vốn là một chàng trai
lười biếng học hành nhưng lại ham chơi bời phóng túng. Có khi còn làm cả những
việc khinh mất chẳng giữ gìn đến thể diện quốc gia.
Khi hay tin đồn có người con gái tuyệt vời,
Hoàng tử ngày đêm ao ước, đứng ngồi không yên. Nghĩ rằng mình là Hoàng thái tử,
ở ngôi Đông cung, sắp tới sẽ được kế vị ngai vàng, thì chẳng lẽ lưu vật ấy còn
dành cho ai nữa? Nếu không đến mau, e rằng nàng đã thành gia thất thì thật uổng
phí ... Thế là, Hoàng tử giấu bặt vua cha, chọn một đoàn bộ hạ tin cẩn rồi lặng
lẽ rời khỏi kinh thành, nhằm về hướng nam thẳng tiến. Ngày đi, đêm đi, chỉ dừng
lại những khi thật mệt nhọc, chẳng mấy chốc đoàn người ngựa đã gần tới chân đèo
Ngang.
Ở nơi mở quán, Tiên Chúa bấm độn đã biết có
Hoàng tử đang đến tìm mình, lại cũng biết đó là một chàng trai vô vị, tầm thường,
kiêu căng mà hiếu sắc.
Để răn đe trước, Tiên Chúa hóa phép biến
thành cây đào mọc ở bên đường, ngay chỗ Hoàng tử đang dừng chân. Trên cây chỉ
có một quả đang chín mọng.
Vừa chợt thấy quả đào, Hoàng tử tưởng là của
trời cho, không đợi sai lính hầu, vội trèo ngay lên cây ngắt xuống. Quả đào ửng
đỏ, thơm phức, vừa cầm trên tay, Hoàng tử đã vội đưa ngay lên miệng. Bỗng đâu,
chỉ trong chớp mắt, quả đào nhỏ dần rồi biến mất, ngay trên tay Hoàng tử. Bọn
lính hầu thấy vậy kinh hãi kêu lên, còn Hoàng tử cũng mặt cắt không còn giọt
máu. Sau cơn bàng hoàng, cả bọn lại hò nhau lên đường, hoàn toàn không hiểu tý
gì về ngầm ý răn đe mà Tiên Chúa đã báo trước.
Khi giáp mặt cô chủ quán, cả thầy lẫn tớ đều
thảng thốt thẫn thờ. Thật danh bất hư truyền, chưa bao giờ Hoàng tử thấy một
người con gái nào đẹp đến như thế. Và cũng chưa bao giờ chàng ta lại mê mẩn cuồng
si đến như thế.
Hoàng tử hạ lệnh cho quân lính dừng chân, rồi
gọi đồ ăn thức uống loạn xị. Cố tình trưng ra quần áo bảnh diện và những cọc tiền
vàng óng. Lại cố tình ăn uống khề khà cho thật chậm thật lâu, cốt sao kể kéo đến
tận chiều tối. Rồi khi mặt trời tắt hẳn, cả bọn mới giả bộ ngây ngô, nói rằng
trời tối thế này thì đi làm sao được.
Một tên vò đầu bứt tai, xun xoe đến gần cô chủ
quán:
- Xin cô vui lòng cho chúng tôi nghỉ lại trong
quán một đêm nay, tiền nong hết bao nhiêu chúng tôi cũng chẳng ngại ...
Tiên chúa, thừa rõ tâm tư của cả bọn này, bèn
tươi cười đáp:
- Ấy chết, các ông là những người quý phái,
nghỉ lại đấy sao tiện. Chỉ đi nửa dặm nữa là có xóm có làng, có dân phu phục dịch.
Ở đây vừa mất tiền vừ chật chội. Vả lại quán chúng tôi là phận đàn bà con gái,
không nhận trọ khách đàn ông bao giờ.
Nghe thấy thế, Hoàng tử đứng bật dậy, sẵng giọng:
- Đàn ông với chẳng đàn bà. Đã là quán hàng,
chẳng nơi nào có sự phân biệt như thế. Trời tối rồi, chẳng lẽ để chúng ta ngủ ở
giữa đường hay sao? Quân bay, cứ vào dọn dẹp.
Tiên Chúa lặng thinh không nói gì. Tưởng chủ
quán hoảng sợ, Hoàng tử liền đổi giọng, vừa nói vừa vỗ vỗ vào túi tiền lớn mà
tên lính hầu vẫn đeo bên mình:
- Xin cô đừng lo. Chỉ một đêm nay cô cũng kiếm
được bằng mấy năm mở quán.
Tiên Chúa bỏ vào phòng trong, không muốn nghe
nữa.
Ở phòng ngoài, bọn lính hầu thu dọn các thứ
vào một góc rồi quây màn trướng cho Hoàng tử nghỉ. Còn bọn chúng thì nằm la liệt
quanh quán.
Khi ấy, đang tiết tháng tám, trời thu mát mẻ,
và ở giữa chân đèo thoáng đãng, trăng gió lại như khách hữu tình. Hoàng tử sai
bày tiệc rượu rồi năn nỉ mời chủ nhân ngồi đối ẩm. Tiên Chúa, phần vì không muốn
để người của triều đình mất thể diện, phần thì cũng muốn thử xem bọn này còn định
giở trò gì, nên cũng nhận lời. Dưới ánh đèn, vừa uống rượu Hoàng tử vừa huyên
thuyên, khoe khoang đủ mọi thứ chuyện. Nào là nay mai sẽ lên ngôi Thiên tử. Nào
là gấm vóc bạc vàng sẽ chẳng thiếu thứ gì. Nào là ai mà được ở ngôi Hoàng hậu
thì sẽ là người diễm phúc ...
Tiên Chúa im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại
gật đầu ra ý tán thưởng, mặc dù đã cười thầm trong bụng. Thấy vậy, Hoàng tử tưởng
"nàng" đã xiêu lòng, liền hoa chân múa tay rất là đắc ý, rồi bất
thình lình, ôm gọn cô chủ quán vào trong lòng. Tiên Chúa bừng bừng nổi giận, gạt
phắt Hoàng tử ra, chạy thẳng vào trong buồng. Hoàng tử loạng choạng đứng dậy,
và trong cơn si cuồng rồ dại, cũng chạy vào theo.
Chỉ trong chớp mắt, Tiên Chúa đã phi thân lên
núi, bắt ngay một con khỉ cái mang về. Lại hóa phép cho nó thành một cô gái cực
kỳ xinh đẹp, còn mình thì biến đi.
Ở trong buồng, lúc đầu Hoàng tử chẳng nhìn thấy
gì, sau một hồi mắt đã quen với bóng tối, mới lờ mờ nhận thấy "cô
gái" đang ở trong góc, bèn nhảy tới, ôm ghì lấy rồi đè xuống. Đúng lúc ấy,
"cô gái" lại biến thành con khỉ, do Tiên Chúa đã hóa phép. Hoàng tử
kinh hãi rụng rời, kêu rú lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã vật ra, bất tỉnh
nhân sự.
Bọn lính hầu ở bên ngoài nghe tiếng rú, tưởng
cậu chủ bị hại liền bật cả dậy, xông thẳng vào buồng. Có tên còn giật vội mấy mẩu
nến đang cháy ở bàn tiệc, để soi cho rõ. Trước mặt chúng, cảnh tượng bày ra mới
khiếp hãi làm sao. Con khỉ cái miệng rộng đến tận mang tai, nhe hai hàm răng trắng
ởn, đang cười lên khành khạch. Rồi vụt một cái, khỉ lại biến thành con rắn hổ
mang, bạnh cổ, thè lưỡi phun ra phì phì ... Rắn hổ ngạo nghễ trườn lên người
Hoàng tử, rồi trườn lên vách, vươn lên xà nhà, đi mất ...
Trong bọn lính hầu, nhiều tên cũng ngất xỉu.
Còn lại những tên cứng bóng vía nhất, sau cơn bàng hoàng, vội vực Hoàng tử dậy
và lay gọi những tên kia. Chúng nháo nhào cả lên, hà hơi, đánh gió, xoa dầu ...
hàng tiếng đồng hồ sau Hoàng tử mới tỉnh lại.
Ngay nửa đêm hôm đó, bọn lính hộc tốc đưa
Hoàng tử về trạm gần nhất, rồi từ đấy, ngày đi đêm nghỉ, đưa chàng ngược trở lại
Kinh đô . Về tới hoàng cung, Hoàng tử đã trở thành một kể ngẩn ngơ, điên điên dại
dại ... Cả Hoàng triều bối rối, lo sợ. Tìm thầy tìm thuốc có đến cả tháng mà bệnh
tình Hoàng tử vẫn không thuyên giảm. Kịp có viên Đại thần người gốc xứ Thanh
Hóa đến báo: ở quê có tám vị Kim Cương bùa pháp cực giỏi có thể chữa được bách
bệnh, cho người vào xin thì mới cứu được.
Một ngàn năm về trước Phật Bà Quan Âm một lần
hiện ra ở biển Đông, hóa phép thành hai cái túi, một ở giữa biển, một ở trên
núi Ó thuộc làng An Đông đều ở xứ Thanh. Sau thời gian rất lâu, hai túi nở
thành hai đóa hoa, và từ mỗi đóa hoa, lại hiện ra bốn vị thần tướng đều có phép
thuật biến hóa thật là huyền nhiệm. Theo lệnh Phật Bà, tám vị thần tướng tỏa đi
tám hướng, thân chinh mang thuật pháp tiểu trừ bọn tà ma vẫn đang lẩn quất sách
nhiễu trong vùng. Khi bọn tà ma bị diệt, Phật Bà lại triệu hồi họ về chỗ cũ.
Người trong vùng vẫn quen gọi là Bát bộ Kim Cương.
Lập tức một bọn thị vệ được lệnh nhà vua trở
vào Thanh Hóa để xin bùa phép. Nhờ có bùa phép, Hoàng tử dần dần khỏi bệnh. Sau
khi bình phục, Hoàng tử cúi đầu nhận tội trước vua cha, và kể lại sự việc xảy
ra ở chân đèo Ngang, tuy nhiên cũng đã tìm cách nói sao để giảm nhẹ lỗi lầm của
mình. Nhà vua, vốn sẵn cảm tình với bà phi sinh ra Hoàng tử thứ hai, nên chẳng
ngại ngần truất ngôi Đông cung của Hoàng thái tử và lập con thứ lên thay. Tuy vậy,
tay đứt ruột xót, lại căm giận một kẻ tiện dân mà dám động vào người Hoàng tộc,
nên trong bụng nghĩ phải quyết ra tay diệt trừ.
Vì nghe câu chuyện có vẻ lạ lùng nên nhà vua
chẳng dám khinh xuất, bèn cho tên tướng thân tín cùng một tốp lính đi điều tra
nội vụ. Một tháng sau, viên tướng trở về tấu trình ngọn ngành mọi chuyện. Nhà
vua, vốn là bậc cao kiến, nghĩ rằng chỉ có các Pháp sư và Phù thủy cao tay mới
có thể diệt trừ được kẻ "yêu nữ" này.
Các Pháp sư và Phù thủy lừng danh trong nước lập
tức được lệnh triệu hồi về kinh, dẫn sĩ tốt đi chinh phạt. Chẳng bao lâu sau,
những kẻ sống sót đều phải quay về, nạp mình trước sân rồng hoạch tội, vì chẳng
những không bắt được nữ chủ quán mà lại còn bị đánh cho tan tác, tơi bời. Bất đắc
dĩ, nhà vua phải cầu cứu đến tám vị Kim Cương. Tám vị này, vốn là những bậc tu
hành, chẳng mặn mà gì đến chuyện đánh dẹp của triều đình, lần trước có cho bùa
phép thì chẳng qua chỉ là muốn cứu vớt một kẻ nạn nhân mà thôi.
Nhà vua phải cho đại thần mang lễ vật đi lại
nhiều lần mới thỉnh cầu được họ.
Các vị Kim Cương, sau khi nhận lời, bèn phi
thân tới đèo Ngang.
Sau khi bài binh bố trâïn xong, họ dụ Tiên
Chúa vào giữa, rồi từ tám hướng tiến vào đánh.
Ở giữa vòng vây, Tiên Chúa chẳng hề nao núng, ứng
phó cực kỳ linh hoạt. Các phép thuật của các vị Kim Cương đều bị mất hiệu lực.
Cây đổ, đá lăn, thú dữ nhe nanh múa vuốt cũng không làm hại được Tiên Chúa. Thoắt
biến rồi thoắt hiện, các phép thuật của các vị Kim Cương đều như nhằm vào chỗ
không người, nhiều khi lại nhầm vào nhau, tự gây ra thiêït hại. Tiên Chúa thản
nhiên như thường còn các vị Kim Cương càng lúc lại càng thấm mệt. Khi đã núng
thế, một vị bay vút lên trời, đi cầu khẩn Đức Phật, xin một cái túi, nói là để
bắt yêu tinh vừa mới xuất hiện. Đức Phật lúc ấy đang bận, nên đã vô tình ném
túi cho.
Nhờ cái túi thần, cuối cùng các vị Kim Cương
đã lừa bắt được Tiên Chúa. Họ đưa Tiên Chúa về kinh, trình trước sân rồng. Nhà
vua sai thiết triều rồi xét hỏi:
- Nhà ngươi là ai?
- Muôn tâu ... Tiên chúa đáp. Tôi là con gái
út của Ngọc Hoàng Thượng Đế, xuống trần làm người mở quán bán hàng.
- Mở quán bán hàng thì cớ sao lại làm hại đến
Hoàng tử?
- Thưa ... ở đời có lửa thì ắt có khói, có
nhân ắt có quả. Tôi chỉ trừng trị kẻ nào làm điều bất thiện mà thôi. Nếu đấy là
Hoàng tử thì lại càng phải xử công minh để làm gương cho bàn dân thiên hạ, như
vậy mới là đúng với phép nước.
Nhà vua thấy không còn gì hỏi được nữa, nhưng
cũng chẳng thể để mất thể diện quốc gia, bèn để nét mặt ra vui tươi, rồi hỏi:
- Công nương nói chí phải. Ta đã có chiếu
trách phạt Hoàng tử rồi. Nay chỉ muốn hỏi công nương cho rõ mọi chuyện mà thôi.
Sau khi nghe Tiên Chúa kể lại hành vi của
Hoàng tử, Nhà vua đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nói lời cảm tạ rồi chúc Tiên
Chúa lên đường may mắn ...
Tiên Chúa không trở lại chân đèo Ngang nữa, mà
lại vân du theo hướng Bắc, đến miền xứ Lạng, là nơi có nhiều phong cảnh đẹp.
Các động Tam Thanh, Nhị Thanh ... là nơi Tiên Chúa thường hay thăm viếng. Một lần
đang trên đường, Tiên Chúa gặp đoàn sứ do Phùng Khắc Khoan dẫn đầu đi sứ sang
Trung Hoa. Gặp người con gái đẹp, xưa nay chưa từng thấy bao giờ, ông chánh sứ
cảm kích ứng khẩu đọc liền một bài thơ tứ tuyệt. Nào ngờ nghe xong,Tiên Chúa
cũng ứng khẩu đọc luôn mấy câu thơ đối lại. Các vị trong đoàn sứ bộ thảy đều ngạc
nhiên, và cảm phục vì tài đối đáp, vì lời thơ vừa trang nhã lại đầy ý tứ. Thế
là họ bảo nhau dừng chân mấy ngày ở trạm nghỉ, rồi mời Tiên Chúa ở lại cùng nhau
xướng họa đề thơ. Khi hỏi lai lịch, nơi ở, Tiên Chúa chẳng nói năng gì mà chỉ đọc
lên một bài thơ đố. Phùng Khắc Khoan vốn là người nhanh trí, hiểu rằng người
con gái này chẳng phải người thường, bèn đọc một bài thơ hẹn gặp lại, sau khi
đoàn sứ trở về.
Nhớ lời hẹn, một năm sau Tiên Chúa có mặt ở
vùng Hồ Tây ngay bên cạnh kinh thành. Khi ấy Phùng Khắc Khoan đã hoàn thành sứ
mạng trở về, cùng hai người bạn là ông Ngô, ông Lý đang đi vãn cảnh. Họ gặp
nhau mừng rỡ, chuyện trò, rồi lại đề thơ, xướng họa như xưa. Cả ba người, là những
bậc tài danh đương thời, đềâu hết lòng thán phục tài thơ của Tiên Chúa vừa
thanh cao, lại vừa huyền nhiệm, không lời nào có thể nói hết được.
Sau khi từ biệt ba nhà thơ, Tiên Chúa vân du
vào làng Sóc, thuộc tỉnh Nghệ An ngày nay, cũng là một nơi có phong cảnh đẹp. Ở
làng này hiện đang có một chàng thư sinh tuy cha mẹ mất sớm, nhà lại rất nghèo,
nhưng vẫn ngày đêm miệt mài kinh sử. Tiên Chúa biết chàng chính là hậu thân của
Đào Lang ngày trước, bèn biến thành một phụ nữ, lúc đầu đến giúp đỡ, rồi sau đó
kết duyên vợ chồng. Hai bên yêu nhau, chẳng cần phải có người mối lái. Nàng
giúp cho chàng yên tâm chuyên cần vào việc đèn sách, chẳng phải lo nghĩ gì đến
chuyện sinh nhai, thế rồi khi nhà vua mở khoa thi, chàng đã đỗ đại khoa và được
bổ vào Hàn Lâm viện. Nàng sinh cho chàng một đứa con trai, thật là đẹp đẽ kháu
khỉnh. Nhưng tình duyên của họ cũng chẳng được lâu dài. Khi đứa con vừa tròn
năm tuổi thì người mẹ đột ngột qua đời, vì chính lúc đó Tiên Chúa có lệnh gọi của
Ngọc Hoàng, phải về trời gấp. Người chồng đau xót, cùng lúc nỗi đau càng như xé
ruột xé gan. Chàng chẳng nghĩ đến chuyện tục huyền, cũng chẳng nghĩ đến chuyện
cửa công. Thế là chàng xin từ quan, lui về quê nuôi đứa con côi, vui thú với
cây cỏ sông nước, và giữ mãi trong lòng những kỷ niệm ngọt ngào của mối tình đầu.
Về phần mình, ở trên trời, Tiên Chúa cũng
không sao quên được cõi trần. Lúc nào Tiên Chúa cũng thấy lẻ loi giữa cảnh phồn
hoa đô hội. Trong tâm trí Tiên Chúa, lúc nào cũng như in mọi cảnh dưới trần, và
cùng với nó, là cảm xúc càng lúc càng thêm bồi hồi da diết. Ôi! Cõi trần gian,
nơi nhiều nỗi vất vả lo toan mà sao lại thân thương thiết tha đến thế! Dưới cõi
trần, còn bao nhiêu điều chưa thấy, bao nhiêu nơi chưa biết, bao nhiêu việc
chưa làm! Những miền danh lam thắng cảnh vẫy gọi, những bậc hiền tài cần tiếp
kiến, rồi cả những nỗi khốn khó cô đơn, những điều bất công ngang trái ... Tất
cả đều cần phải có bàn tay của Tiên Chúa đưa ra giúp rập, bù trì ...
Thế là Tiên Chúa khẩn thiết xin với vua cha
cho trở lại cõi trần gian và được ở lại vĩnh viễn, vì cả hai lần trước đều nửa
đường đứt gánh, mới dở dang đau xót làm sao!
Ngọc Hoàng Thượng Đế lắng nghe và hiểu rõ tất
cả. Ngài nhìn đứa con gái út, một khúc ruột, một phần xương thịt của mình dứt
ra mà nay đã đến lúc trưởng thành, để có thể thay mặt mình ở dưới cõi trần được.
Mặc dù tình cha con là thiêng liêng, là vô cùng quyến luyến, nhưng Ngài đã vui
vẻ chấp thuận cho nàng ra đi, vì nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để những chủ
trương ở trên trời của mình có thể thực thi ở cõi thế. Ngài cho gọi hai thị nữ
tin cậy là Quỳnh Hoa và Quế Hoa bảo cùng đi với nàng, vừa để giúp đỡ, vừa để
cho có bầu có bạn.
Lần này Tiên Chúa xuống thẳng miền phố Cát. Ở
đây, cũng như những lần trước Tiên Chúa thường hiển linh giúp đỡ người lành, trừng
trị kẻ ác. Khi là cô gái thổi sáo, khi là bà lão chống gậy, khi là một người
hành hương đến cửa Phật ... hành tung của Tiên Chúa biến hóa thật khôn lường.
Thế là trong dân chúng lại nảy sinh những lời đồn đại, rồi mọi người cùng nhau
góp của góp công, dựng một ngôi đền để lấy chỗ phụng thờ Tiên Chúa.
Những ngày tuần ngày tiết, dân chúng các nơi
nô nức tìm về, đông vui nhộn nhịp xung quanh ngôi đền. Mọi ngườøi ai cũng muốn
một lần được chứng kiến sự hiển linh của Tiên Chúa.
Lời đồn đại và những sự việc ấy, lan ra mãi,
cuối cùng đã tới Kinh đô , lọt đến tai vua Lê chúa Trịnh. Hai vị vua chúa cho rằng
trước kia tiên vương thả "yêu nữ" ra là một sai lầm, bây giờ đã đến
lúc cần phải thẳng tay trừng trị. Bởi vì trong cõi trị vì của họ không thể có
luật lệ nào khác ngoài luật lệ của vua chúa và ai muốn làm gì cũng không được tự
quyền. Thế là hai vị cho triệu hồi các thuật sĩ tài giỏi trong nước đến Kinh đô
, giao cho dẫn một một đội quân Vũ lâm hùng mạnh, đến thẳng miền phố Cát để
đánh dẹp.
Một trận giao chiến ác liệt đã diễn ra. Bên
Tiên Chúa đền đài bị phá tan tành nhưng bên phía triều đình cũng bị thất điên
bát đảo, xác lính chết ngổn ngang, cuối cùng đành phải rút quân.
Vua Lê chúa Trịnh vô cùng tức giận vì không bắt
được "yêu nữ" đem về. Nghe lời các thuật sĩ, hai vị cho vời tiền quân
Thánh là một thuật sĩ tài danh bậc nhất đương thời để làm chủ tướng.
Lại nói Tiền quân Thánh vốn là một thân tướng
nhà trời, do mắc lỗi, đã bị dáng xuống làm con trai thứ ba của một vị Thượng
sư, sư tổ của phái Nội đạo tràng, một phái tu nổi tiếâng lúc bấy giờ. Hai người
anh là Tả quân và Hữu quân đều có pháp thuật cao cường, tu ở núi Côn Sơn, còn
Tiền quân thì tu ngay tại làng, tức làng Từ Minh ở Thanh Hóa, và có nhiều pháp
thuật cao cường hơn cả.
Vốn trước kia cha ông họ là những viên quan lại,
đã từng ăn lộc triều đình, nên bây giờ, mặc dù không muốn, cả ba anh em vẫn phải
cầm quân ra trận. Tiền quân đi trước, còn hai người anh đi ở hai bên.
Đến Tam Điệp, Tiền quân sai đóng quân lại, còn
mình cải trang làm một dân thường, cỡi ngựa trắêng đến Sòng Sơn gặp Tiên Chúa
vì lúc này Tiên Chúa đã rời Phố Cát về đây. Vốn đã quen biết từ trên Thiên
đình, nên khi gặp, Tiền quân làm ra vẻ hết sức thân mật, tự nhiên:
- Đi ngang qua đây, nghe sắp có giao chiến chẳng
biết phải trái thế nào. Ta chỉ sợ nàng sức gái không đủ đối phó nên hạ sơn xem
liệu có thể giúp đỡ được việc gì chăng? Thuật pháp của nàng thế nào hãy để ta
xem, nếu thiếu ta sẽ dạy thêm cho.
Tiên Chúa tin lời Tiền quân nói là thật, hoàn
toàn không biết đến việc Tiền quân do mắc lỗi mà phải xuống trần ... cho nên đã
giở tất cả các pháp thuật ra cho Tiền quân xem. Xem xong, Tiền quân làm ra vẻ hết
sức vui mừng sửng sốt:
- Thật là tuyệt! Như thế này cũng đã thừa đủ rồi,
ta chẳng cần phải dạy thêm cho nàng điều gì nữa!
Nói xong liền biến đi ngay. Thấy thế Tiên chúa
cũng hơi chột dạ.
Tiền quân thánh trở về nơi hạ trại, cùng hai
anh bàn nhau cách xuất quân, rồi ngay đêm ấy tiến đánh.
Tiên Chúa lúc đấy cùng Quỳnh Hoa, Quế Hoa đang
nằm nghỉ, nghe tiếng quân lính reo hò, biết ngay là có biến , bèn bật dậy nai nịt
gọn gàng, hóa phép thành trùng trùng rào gai vây quanh Sòng Sơn, lại hóa phép
thành muôn ngàn quân sĩ giáo mác cung tên sẵn sàng nghênh chiến. Khi trông thấy
Tiền quân thánh ở phía đối diện, Tiên chúa vừa khinh bỉ vừa tức giận vô cùng.
Chẳng ngờ đường đường một vị thần tướng trên trời lại đi đầu quân đánh nhau vì
một lũ vua chúa tham lam ở dưới trần, chẳng những thế, lại còn giở trò hèn hạ
lường gạt cả tiên nữ.
Những thuậât pháp của Tiên Chúa tung ra đều hết
sức nhiệm màu, và Tiền quân Thánh, mặc dù đã biết trước, cũng phải đối phó thật
là chật vật. Tuy vậy bên phía Tiền quân Thánh, do có hai người anh trợ lực, lại
quân lính đông hơn, nên dần dần đã bao vây được Tiên Chúa. Biết là không thể chống
cự lại được, Tiên Chúa bảo Quỳnh Hoa Quế Hoa tìm cách trốn đi, còn tự mình cũng
hóa phép thành đứa trẻ, rồi lại hóa phép thành con rồng có vẩy vàng vẩy bạc
lóng lánh, múa lượn trên không ...
Tiền quân Thánh lúc ấy ngồi trên voi chín ngà
niệm thần chú tung lưới sắt ra chụp lấy. Thế là Tiên Chúa bị bắt, rồi bị biến
nguyên hình trở lại. Tiền quan sai lính mang dây đồng tới trói ...
Giữa lúc ấy Phật tổ bỗng nhiên xuất hiện. Tuy
ngồi ở nơi tu thiền nhưng ngài biết rõ mọi chuyện. Ngài có mặt là để giải cứu
cho Tiên Chúa, Ngài xét thấy, phần lớn đều phù hợp với tâm nguyện của Ngài.
Khi vừa thấy Phật tổ, Tiền quân Thánh liền sững
ngay lại, thay vì dây đồng đã sai quân lính mang đến cho Tiên Chúa một bộ quần
áo cà sa và một chiếc mũ ni cô. Tiên Chúa nhận áo mũ rồi thoắt biến lên mây
cùng với Phật tổ.
Ở Kinh đô lúc này vua Lê chúa Trịnh đang buổi
thiết triều, thấy quân về báo tin thắng trận thì mừng rỡ vô cùng: Thế là từ nay
có thể thở phào nhẹ nhõm!
Mấy tháng sau hai vị vua chúa lại nhận được
tin ở miền phố Cát, Tiên Hương và Sòng Sơn đang xảy ra nạn dịch. Trâu bò gia
súc chết ngổn ngang, người ốm lăn lóc. Chẳng có người chăm sóc nên đồng bãi
tiêu điều, côn trùng thả sức phá hoại ...
Nạn dịch này, từ trước đến nay, từ vua chúa
cho đến dân thường cho là Tiên Chúa gây ra, để trả thù cho lần thất bại. Sự thực
thì hoàn toàn không phải thế . Đấy là cái nạn dịch luôn đi kèm sau mỗi cuộc chiến
tranh. Bao giờ cũng vậy, khi sức người đã cạn kiệt, lại đói ăn khát uống và làm
việc quá sức rồi nguồn nước và không khí hôi rình xác tử thi, thì lẽ dĩ nhiên,
bệnh dịch sẽ phải phát sinh ra nhiều. Có trách là trách những kẻ gây ra chiến
tranh phi nghĩa, chứ chẳng nên trách những người tự vệ.
Thế nhưng, do tin là để Tiên Chúa mất lòng đã
gây ra bệnh dịch nên Nhà vua đã ra lệch cho quan sở tại xây lại đền thờ ở các
miền phố Cát, Tiên Hương và Sòng Sơn. Dân chúng khi biết tin này cũng nhiệt liệt
hưởng ứng, góp công góp của. Thế là, chẳng mấy chốc ở những nơi này đền đài mọc
lên, bề thế nguy nga chẳng kém gì nơi cung vua phủ chúa, xứng đáng với công sức
của Tiên Chúa và cũng xứng đáng với niềm tin yêu tin cậy của mọi người.
Tại các nơi ấy, hàng năm vào dịp hội hè và các
ngày lễ tết, người dân các nơi lại náo nức tìm về, mang lễ vật hương hoa tưởng
niệm Tiên Chúa và cũng là mong Tiên Chúa năng hiển linh, phù hộ độ trì. Và bao
giờ cũng vậy trong các ngày hội, sau phần lễ tế, đều có các trò vui chơi dân
giã.
Các triều vua về sau, mỗi khi mang quân xuất
chinh, hay làm việc gì hệ trọng cũng đều cử Đại Thần về đây tế lễ, cầu xin và hậu
tạ sau khi công quả toại nguyện. Càng ngày các nơi ấy càng trở nên linh thiêng
và thành niềm tin bền vững trong lòng mọi người. Sắc thượng phong của triều Lê,
đặt hiệu của Tiên Chúa là "Mã Hoàng công chúa", rồi về sau, thấy cầu
được ước thấy, bèn đặt thêm là "Mã Hoàng công chúa Chế thăng hòa diệu Đại
vương".
Chẳng những ở ba nơi kể trên, mà các nơi khác:
Đèo Ngang (Quảng Bình), Xứ Nghệ, Xứ Lạng và Tây Hồ (ven sát kinh thành) ..., những
nơi trước kia đã từng lưu dấu Tiên Chúa, dân chúng cũng lập đền thờ tưởng niệm.
Tùy khả năng và phong tục của mỗi nơi, chỗ thờ tự và lễ vật có thể khác nhau,
nhưng thảy đều xuất phát từ lòng biết ơn và sự cầu mong chân thành.
Còn những nơi Tiên Chúa chưa từng đặt chân đến,
mọi người cũng cầu mong có dịp nào đó Ngài sẽ giáng lâm, và do vậy, khắp các
làng quê, ở đâu cũng lập điện thờ. Điện thờ được lập ở mé bên hoặc mé sau Phật
điện là nơi thờ Phật.
Nhân dân kính cẩn gọi Tiên Chúa là Thánh Mẫu,
nhưng nhiều khi giản dị và dân giã hơn, gọi Tiên Chúa là Mẫu Liễu.
Mẫu Liễu là niềm tin, là sự cầu
mong của tất cả mọi người. Mẫu cũng chính là lương tâm, là sự toàn thiện mà tri
giác của con người cần phải vươn tới.